Tôi vẫn nhớ cái đêm hè oi ả năm nào, ngồi một mình trong căn phòng trọ chật hẹp ở quận 7, bật “Love Story” lên vì tò mò về cái tên kinh điển ấy. Chỉ sau 30 phút, khăn giấy đã hết sạch, và tôi khóc đến mức phải gọi cho mẹ lúc nửa đêm, chỉ để nghe giọng bà an ủi. Lúc ấy, tôi đang trong mối tình đầu tan vỡ, và bộ phim ấy như một người bạn cũ, khơi dậy hết nỗi đau nhưng cũng giúp tôi thở ra nhẹ nhàng hơn. Phim tình cảm hay nhưng kết buồn, theo tôi, không phải để tra tấn trái tim, mà là những câu chuyện nhắc nhở rằng tình yêu đôi khi đẹp nhất khi nó mong manh, dễ vỡ – và chính vì thế, chúng đáng xem ít nhất một lần, dù bạn có sợ nước mắt đến đâu. Chúng khiến ta suy ngẫm về những mất mát trong đời, về việc yêu hết mình dù biết trước kết thúc. Bạn có bao giờ tránh phim buồn vì sợ “không chịu nổi”, nhưng rồi vẫn xem và thấy lòng nhẹ đi? Là một đứa hay khóc vì phim từ thời sinh viên, tôi thấy những bộ phim như thế là liều thuốc đắng – đau lúc xem, nhưng để lại bài học ngọt ngào lâu dài. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ vài bộ phim đã làm tôi khóc, nhưng cũng thay đổi cách tôi nhìn tình yêu. Không phải danh sách chuyên nghiệp, chỉ là những kỷ niệm cá nhân, hy vọng bạn sẽ thử một bộ và tìm thấy chút đồng cảm.
Hãy bắt đầu với “Love Story” (1970), bộ phim kinh điển của Arthur Hiller mà nếu chưa xem, bạn đang bỏ lỡ một phần tuổi trẻ. Ali MacGraw và Ryan O’Neal là Jenny và Oliver, cô gái nghèo yêu chàng trai giàu có từ Harvard, với những cuộc cãi vã hài hước, những buổi trượt tuyết vụng về và lời tỏ tình bất hủ “Love means never having to say you’re sorry”. Nhưng rồi bệnh tật ập đến, và kết thúc ấy – ôi, tôi không spoil đâu – làm tôi nằm vật ra giường, suy nghĩ về mối tình cũ của mình, nơi chúng tôi cũng từng hứa hẹn “mãi mãi” nhưng cuộc sống xen vào. Lần đầu xem, tôi 22 tuổi, đang thất tình, và nó như gương soi: tình yêu không phải cổ tích, mà là dám yêu dù biết có thể mất. Bạn nghĩ sao nếu tình yêu đích thực là thứ khiến ta đau nhất? Với tôi, “Love Story” đáng xem vì nó dạy rằng, dù kết buồn, những khoảnh khắc vui vẫn đáng giá – và sau phim, tôi bắt đầu viết thư tay cho bạn bè, chỉ để nói “cảm ơn vì đã ở bên”.
Rồi đến “The Way We Were” (1973), bộ phim với Barbra Streisand và Robert Redford làm tôi tin rằng đôi khi, tình yêu tan vỡ vì những khác biệt không thể hòa hợp. Katie là nhà hoạt động xã hội mạnh mẽ, Hubbell là nhà văn mơ mộng, họ gặp nhau thời đại học, yêu nhau cuồng nhiệt qua những buổi tranh luận sôi nổi và những đêm bên bờ biển Malibu. Nhưng chiến tranh, sự nghiệp và quan điểm chính trị chia cắt họ, dẫn đến một kết thúc day dứt bên hồ nước yên bình. Tôi xem phim này với chị gái sau một chuyến đi Đà Lạt, nơi chúng tôi tám về những mối tình “suýt nữa”, và cảnh Katie vuốt ve mái tóc Hubbell lần cuối khiến chúng tôi khóc òa. Nó giống hệt câu chuyện của tôi với anh chàng cũ – chúng tôi hợp nhau ở những điều nhỏ, nhưng lạc lối ở những giá trị lớn. Phim tình cảm hay nhưng kết buồn thế này hay ở chỗ nó không trách móc, mà chỉ thì thầm “đôi khi, buông tay là yêu thương”. Bạn có từng yêu ai đó mà biết từ đầu sẽ không đi cùng? Tôi thì có, và bộ phim này giúp tôi tha thứ cho chính mình, khiến tôi nghe đi nghe lại bản nhạc chủ đề suốt tháng.
Nếu bạn thích chút kịch tính Hollywood xen lẫn nước mắt, thì “A Star Is Born” (2018) phiên bản Lady Gaga và Bradley Cooper là lựa chọn khiến tôi không ngủ được đêm hôm sau. Ally là ca sĩ tài năng nhưng nhút nhát, Jackson là ngôi sao rock đang sa sút, họ gặp nhau ở quán bar, yêu nhau qua những bản ballad da diết và những đêm lang thang Los Angeles. Tình yêu của họ bùng nổ trên sân khấu, nhưng nghiện ngập và áp lực danh vọng kéo họ xuống vực thẳm. Tôi xem phim này ở rạp với bạn thân, và cảnh Gaga hát “I’ll Never Love Again” làm cả khán phòng nức nở – còn tôi thì nhớ về người yêu cũ, người từng “cứu” tôi khỏi vỏ bọc, nhưng rồi chúng tôi lạc mất nhau vì những bóng tối riêng. Nó hỏi bạn một câu phũ phàng: “Tình yêu có cứu được ai không, hay chỉ làm nỗi đau nhân đôi?” Với tôi, câu trả lời là cả hai, và đáng xem vì nó nhắc nhở rằng, yêu một nghệ sĩ – hay bất kỳ ai – nghĩa là chấp nhận cả ánh sáng lẫn bóng tối. Sau phim, tôi tải nhạc Gaga về, hát theo để trút hết.

Chuyển sang bi kịch cổ điển, “West Side Story” (1961) của Robert Wise – bản gốc kinh điển với Natalie Wood và Richard Beymer – là bộ phim khiến tôi khóc vì sự bất lực của tình yêu trước định kiến. Tony và Maria, chàng trai da trắng và cô gái Puerto Rico, yêu nhau cuồng nhiệt giữa những vũ điệu đường phố New York và bản nhạc “Somewhere” đầy hy vọng, nhưng băng đảng và thù hận xã hội nuốt chửng tất cả. Lần tôi xem, là trong lớp học phim ảnh đại học, và cảnh kết thúc dưới ánh đèn sân khấu làm cả lớp im bặt, rồi vỗ tay run run. Nó gợi nhớ về những mối tình bị gia đình cản trở mà tôi từng chứng kiến ở bạn bè, nơi tình yêu đẹp nhưng xã hội khắc nghiệt. Bạn có bao giờ tự hỏi, nếu Romeo và Juliet sống ở hiện đại, họ có cơ hội không? Phim này trả lời bằng cách làm tim bạn vỡ vụn, nhưng cũng truyền cảm hứng về sức mạnh của đam mê. Đáng xem ít nhất một lần, vì nó không chỉ buồn, mà còn đẹp như một bài thơ đường phố.
Một bộ phim khác để lại dư vị đắng ngắt là “Terms of Endearment” (1983), với Shirley MacLaine và Debra Winger trong vai mẹ con nhà bà Emma, nơi tình yêu gia đình đan xen tình yêu đôi lứa. Emma yêu chồng trẻ, sinh con, cãi vã, rồi đối mặt với bệnh tật, trong khi bà mẹ Aurora thì thầm những lời yêu thương muộn màng. Tôi xem phim này sau khi mất bà ngoại, ngồi co ro với khăn quàng cổ bà để lại, và cảnh cuối cùng khiến tôi khóc đến mức phải dừng phim giữa chừng. Nó không chỉ buồn vì mất mát, mà vì nhắc nhở rằng tình yêu – dù vợ chồng hay mẹ con – thường hối tiếc vì những lời chưa nói. Bạn nghĩ tình yêu gia đình có đau hơn tình yêu đôi lứa không? Với tôi, có chứ, và bộ phim này là liều thuốc để ta gọi cho người thân ngay hôm nay.
Và cuối cùng, “My Girl” (1991), bộ phim tuổi teen với Anna Chlumsky và Macaulay Culkin làm tôi quay về tuổi 11, khi tình yêu đầu là những chiếc kính cận và những bí mật dưới gốc cây anh đào. Vada mất cha mẹ từ nhỏ, yêu bạn thân Thomas J, nhưng cái chết bất ngờ ấy dạy cô về sự mong manh của mọi thứ. Xem lại gần đây, tôi khóc vì nó quá thật – giống như mất mát đầu đời của chính tôi. Đáng xem vì nó buồn, nhưng cũng giúp ta lớn lên.
Những bộ phim tình cảm hay nhưng kết buồn này, với tôi, như những cơn mưa rào – ướt át, lạnh lẽo lúc rơi, nhưng sau đó trời quang đãng hơn, cây cối xanh tươi. Chúng đáng xem ít nhất một lần vì không phải để đau khổ, mà để học cách yêu sâu sắc hơn, trân trọng những gì đang có. Nếu bạn đang do dự vì sợ buồn, hãy thử đi – và nhớ ôm ai đó sau phim nhé. Bộ phim nào từng làm bạn khóc nhưng vẫn ám ảnh theo cách đẹp đẽ? Kể tôi nghe đi, biết đâu chúng ta lại có chung một “kẻ giết người bằng nước mắt”. Cuộc sống ngắn lắm, hãy để phim dạy ta yêu hết mình, dù kết thúc ra sao.vlxx
