Lần đầu tiên tôi bước vào phòng tập MMA ở Hà Nội, tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Học để tự vệ thôi”. Nhưng càng luyện tập, tôi càng nhận ra võ thuật không chỉ là những cú đấm đá, mà còn là văn hóa, triết lý và cả sự khác biệt rõ rệt giữa các quốc gia. Sau 5 năm trải nghiệm, có dịp giao lưu với võ sĩ quyền anh Thái Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc, tôi muốn chia sẻ góc nhìn thực tế về sự phát triển MMA ở Việt Nam so với các nước này.
1. Thái Lan: Vương Quốc Muay Thai Lấn Sân MMA
Nếu bạn từng xem các trận đấu ONE Championship, sẽ thấy rõ sự thống trị của các võ sĩ Thái trong các trận đấu sử dụng luật Muay Thai. Nhưng khi chuyển sang MMA, họ vẫn giữ nguyên triết lý “tấn công là phòng thủ”. Lần sang Bangkok tập luyện, tôi ấn tượng với cách họ kết hợp clinch, đòn gối vào MMA một cách uyển chuyển.
Tuy nhiên, điểm yếu của Thái Lan là thiếu hệ thống đào tạo đồng bộ cho MMA thuần túy. Phần lớn phòng tập vẫn tập trung vào Muay Thai, wrestling hay BJJ thường được dạy riêng lẻ. Trong khi đó, So Sánh MMA Việt Nam Với Thái Lan, Nhật Bản Và Hàn Quốc cho thấy Việt Nam có lợi thế hơn khi các phòng tập MMA hiện đại đã tích hợp đa môn ngay từ đầu.
2. Nhật Bản: Nền Tảng Vững Chắc Từ Judo Và Wrestling
Nhật Bản là cái nôi của các giải đấu MMA lâu đời như Pride FC. Điều tôi học được từ các võ sĩ Nhật là kỷ luật thép và kỹ thuật vật tuyệt vời nhờ nền tảng Judo, wrestling. Họ thiên về kiểm soát trận đấu thay vì knock-out đối thủ.
Ở Việt Nam, wrestling và Judo chưa thực sự phổ biến. Đa số người tập MMA tại Việt Nam xuất phát từ boxing, Muay Thai hoặc võ cổ truyền, dẫn đến lối đánh thiếu cân bằng khi gặp đối thủ giỏi vật.
3. Hàn Quốc: Đầu Tư Bài Bản Nhưng Thiếu “Chất Riêng”

Hàn Quốc có hệ thống đào tạo MMA chuyên nghiệp bậc nhất châu Á, với các phòng tập đạt chuẩn UFC. Tuy nhiên, theo nhận xét của tôi, các võ sĩ Hàn thường thiếu phong cách đặc trưng. Họ giỏi toàn diện nhưng hiếm khi có đòn sở trường đáng nhớ như đòn gối của Thái hay kỹ thuật vật của Nhật.
Việt Nam dù còn non trẻ nhưng đang hình thành phong cách riêng: kết hợp đòn chân linh hoạt từ võ cổ truyền với kỹ thuật boxing hiện đại. Đây là điểm thú vị mà tôi tin trong tương lai sẽ tạo nên khác biệt.
4. Việt Nam: Tiềm Năng Lớn Nhưng Còn Nhiều Rào Cản
- Ưu điểm: Người Việt có tốc độ, sự linh hoạt và khả năng thích ứng nhanh. Các phòng tập MMA ở TP.HCM, Hà Nội ngày càng đầu tư cơ sở vật chất.
- Hạn chế: Thiếu giải đấu quy mô, võ sĩ ít cơ hội thi đấu chuyên nghiệp. Nhiều người vẫn xem MMA là môn võ “bạo lực” thay vì thể thao đỉnh cao.
Kinh Nghiệm Cá Nhân: Đừng Chỉ Tập Trung Vào Kỹ Thuật
Qua những lần tập luyện cùng võ sĩ nước ngoài, tôi nhận ra điểm khác biệt lớn nhất là tư duy chiến thuật. Người Thái tập trung vào sức mạnh đòn thế, người Nhật chú trọng kiểm soát trận đấu, trong khi nhiều người Việt mới tập lại ham đánh đẹp mắt. Bài học lớn nhất của tôi là: MMA cần sự cân bằng giữa kỹ thuật, thể lực và trí tuệ.
Nếu bạn đang tìm hiểu về MMA, đừng bỏ qua bài viết chi tiết này trên Wikipedia để hiểu rõ hơn về lịch sử và sự phát triển của môn thể thao này trên thế giới.
Lời kết: MMA Việt Nam đang trên đà phát triển, nhưng cần thời gian để bắt kịp các nước trong khu vực. Cá nhân tôi tin rằng, với sự đam mê của thế hệ trẻ và đầu tư đúng hướng, Việt Nam hoàn toàn có thể tạo dấu ấn riêng trên bản đồ MMA thế giới.